Tình yêu mày tao- Mày quê ở đâu ? – tôi hỏi đầy thiện chí bằng giọng miền Trung chân chất.
- ???...
Đứa con trai ngồi bên nhìn tôi ngơ ngác.
- Mày quê ở đâu ? – tôi hỏi lại vì nghĩ nó nghe chưa rõ.
- Con gái gì mà ăn nói như thế ? – đứa con trai kia nói mà mắt vẫn chữ O mồm chữ A.
Tức quá ! Tức chết mất được. Mình có lòng mà người ta không có dạ. Thế là... alê hấp...tôi và hắn chí chát một trận ( chủ yếu là tôi nói ). Sau này tôi mới biết người Hà Nội chỉ gọi bạn bè một cách nhã nhặn là “ bạn – tớ ’’ hoặc “ mình - ấy ’’, “ cậu – tớ ’’... Nhưng, “ có đánh mới có quen ’’ mà, có sao đâu.
Tôi nhìn cái mặt non búng sữa kia chợt cười một mình khi nghĩ về buổi đầu quen nhau ấy. Hắn cũng cười. Có lẽ hắn hiểu tôi. Hắn ngồi bên tôi rất lâu như thế. Hắn gài lên tóc một chùm hoa sữa bé xíu : “ Tao chúc mày một Giáng sinh vui vẻ và ấm áp tình yêu ’’.
Mùi hoa sữa hôm nay thơm lạ - cái mùi mà tôi đã từng bảo hắn là cũng chẳng khác gì ở quê tôi. Tôi đùa hắn “
- Có ai như bọn mình không nhỉ ?
Hắn cười thật hiền :
- Chơi với mày chỉ có mày với tao thôi mà !
Đúng là tinh tướng .
Chơi với tôi, hắn thật sự đổi khác. Từ một chàng trai Hà Nội ăn nói nhã nhặn, hắn gọi tôi là “ mày – tao ’’ nháo nhào cả lên. Hắn sẵn sàng đội mưa đi ăn ốc luộc vì tôi ... bán ốc thuê. Hắn sẵn sàng treo giò chiếc Spacy để còng lưng trên con ngựa sắt cũ kỹ của tôi. Hắn cười – nụ cười thật hiền : “Yêu mà ! ’’
Hắn gọi tôi là “ dân ca ba miền ’’ vì giọng tôi không rõ, là “ cây nấm ’’ vì tôi vừa béo lại vừa lùn. Vậy mà hắn lại “tỉnh tò ’’ với tôi bằng một dòng in vở to tướng : “ TAO BẮT ĐẦU VỚI MÀY RỒI ĐẤY ”.
Thế thôi. Thế mà cũng đã ba năm tôi và hắn bên nhau. Chúng tôi vẫn cứ “ mày – tao ” ơi ới. Có sao đâu. Yêu và tin là tất cả mà.
Hắn cứ ngồi như thế bên tôi không nói gì. Hắn nhìn ra con đường rực rỡ ánh đèn rồi lại nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng. Có lẽ hắn như đang muốn thu cả thế giới vào tầm mắt. Tôi chỉ nhìn hắn. Và tôi buồn. Tôi đã cùng hắn đón bốn Giáng sinh rồi. Chúng tôi sắp ra trường. Tôi sợ cho cái tình yêu “ MÀY TAO ”. Tôi thèm gọi một tiếng “ anh ” như người ta, thèm nói rằng tôi yêu anh. Vậy mà tôi lại buột miệng :
- Mày nghĩ gì thế ? ( thật là tồi tệ và ngu ngốc )
Hắn chẳng nói gì, chỉ tủm tỉm cười. Chợt hắn nắm lấy tay tôi chạy như bay :
- Em đừng nói gì cả. Theo anh.
Chưa bao giờ tôi chạy như thế - chạy không định hướng. Đến lúc vào nhà thờ, đầu tôi vẫn đang lơ lửng thì hắn tiếp :
- Anh bắt đầu tình yêu với em nhé. Lời tỏ tình của anh đấy !
Nhìn vào mắt anh, tôi thấy mình thật hạnh phúc.
- Đồ quỷ ! Làm người ta chờ mãi cái tình yêu mày tao - Tôi nói mà nghe mặn chát nơi khóe môi.